Chương IV Năm Dấu Thánh IV Ban Giám Đốc Trung Ương của
ḍng Capuchin, có trụ sở quốc tế ở Rôma, thấy
cần phải điều tra thêm về các vết
thương. Do đó, cha bề trên tổng quyền
đă xin Ṭa Thánh Bs. Bignami chú ư đến kích thước
và vị trí của vết thương và cái vẩy trong
ḷng bàn tay phải của Cha Piô. Cái vẩy, như ông cho biết
sau này, th́ h́nh tṛn và gần như mầu đen. Da chung
quanh vết thương th́ b́nh thường, tuy nhiên, không
bị rách và có mầu vàng v́ thuốc khử trùng
"iodine" (i-ốt). Ông hỏi, "Cha đă dùng thuốc
ǵ vậy?" Cha Piô giải thích việc ngài dùng
thuốc khử trùng để chữa vết
thương cho khỏi chảy máu. Nhưng máu vẫn tiếp
tục rỉ ra và ngài phải thay tấm băng vải một
ngày hai lần. Bác sĩ cũng thấy một miếng
vẩy khác, có vẻ mỏng hơn, ở lưng bàn tay của
Cha Piô, đối diện với vết thương ở
ḷng bàn tay. Ngay cả miếng vẩy này và da chung quanh cũng
thấy rơ ràng có mầu thuốc i-ốt. Và ở bên tay
trái, Bs. Bignami cũng thấy y như vậy. Trên lưng bàn chân phải, ở khối
xương chân thứ hai, vị bác sĩ nhận thấy
các mô bị thương tích và một miếng vẩy mỏng,
mầu nâu sậm, và chung quanh cũng có mầu thuốc i-ốt.
Ở ḷng bàn chân của Cha Piô, ông cũng thấy một
khoảng da nhỏ h́nh tṛn và đậm mầu thuốc
i-ốt. "Lại i-ốt nữa," vị
bác sĩ lên tiếng. "Ở Ư c̣n chỗ nào bán thuốc
này nữa không?" Cha Piô cười gượng gạo.
Ngài nói, "Tôi không biết làm ǵ hơn." Mắt ngài
như dán vào một điểm trên tường trong khi
Bs. Bignami tiếp tục xem xét bàn chân trái. Vết thương bên chân trái rất
giống với bên chân phải ở chiều dài, vị
trí, và đặc tính. Cha Piô cởi áo ḍng và vắt lên ghế.
Vị bác sĩ xem xét vết thương bên ngực trái của
Cha Piô. Vết thương kéo dài từ nách ra đến
giữa ngực, có h́nh chữ thập, khoảng từ
năm đến chín xăng-ti-mét chiều ngang, và thon nhỏ
dần. Làn da th́ khô, mầu nâu đỏ, với vết
trầy sơ bên ngoài. Không có máu chảy. Bs. Bignami nhận
thấy vết thương này không sâu và da không bị
hư hại. Bs. Bignami nói, "Tôi sẽ bôi thuốc
để chữa vết thương." Để thận
trọng không bị mắc lừa, ông dán một miếng
băng trên các vết thương sau khi bôi thuốc. Khi đến ngày gỡ miếng
băng, ông ngạc nhiên khi thấy các vết thương
không bị ảnh hưởng ǵ đến cách chữa
trị mà ông đă dùng. Ông nói, "Tôi không hiểu nổi
cái vị trí cân xứng của các vết thương ở
cả hai tay, hai chân và cạnh sườn. Và tôi cũng
không hiểu tại sao vết thương vẫn y
như thế sau gần một năm trời mà không lành
và cũng không tệ hơn." Cha Piô lắc đầu. "Tôi
không biết." "Tại sao cha lại có những
vết thương ở năm vị trí đặc biệt
trên thân thể mà không ở chỗ khác?" Bs. Bignami bất
th́nh ĺnh hỏi. Cha Piô mặc lại chiếc áo
ḍng cho ngay ngắn, và xoay nhẹ giây thừng quấn quanh
bụng. Ngài đáp, "Điều đó ông phải cho
tôi biết chứ. Ông là một khoa học gia mà." Bs.
Bignami nh́n ngài nghi ngờ. Điểm chính của bản phúc
tŕnh của Bs. Bignami gửi cho nhà ḍng Capuchin là ông cho rằng
năm dấu thánh của Cha Piô là sự thoái hoá của lớp
da và biểu b́, giống như các tế bào ở bên trên
và bên dưới làn da bị chết đi. Đây là giả
thuyết nổi tiếng của ông về sự thoái hóa
biểu b́ v́ già hay v́ bệnh tật (necrobiosis), nhưng
ông không thể giải thích được vị trí đặc
biệt của năm vết thương này. Lời đồn thổi tiếp
tục lan rộng bất kể mọi khám nghiệm. Một
số người công khai hỏi Cha Piô. Có người hỏi
ngài về sáu mươi hai vị trong lịch sử giáo
hội được in năm dấu thánh và đă
được phong thánh. Ngài ngắt lời, "Những vết
thương của Chúa Cứu Thế là một điều
muôn đời kỳ diệu. Nhưng những vết
thương của loài người th́ chỉ là sự
thoái hoá của các tế bào." Cha Piô tự hỏi không biết
khi nào th́ những điều này sẽ chấm dứt.
Ngài cầu nguyện và chiêm niệm trong nhiều giờ,
và trong những lúc ấy cơn đau và sự hoang mang cũng
tan biến, giúp ngài có sự b́nh an sâu xa và khuây khoả. Trong khi đó, bản phúc tŕnh của
Bs. Bignami không làm hài ḷng các cha Capuchin. Do đó, vào đầu
mùa thu năm ấy Ban Giám Đốc Trung Ương của
ḍng Capuchin đă mời Bs. Giorgio Festa, một vị bác sĩ
giải phẫu nổi tiếng ở Rôma. Ông là một
người lớn tuổi, tóc bạc với bộ râu cắt
tỉa gọn gàng. Bs. Festa, một người Công Giáo, rất
được quư mến và được coi là người
rất khách quan. Đầu tiên ông dừng ở Foggia
để gặp vị bề trên tỉnh ḍng, cũng
như để xem xét các tài liệu liên hệ đến
Cha Piô. Sau đó ông và cha bề trên cùng lái xe đến San
Giovanni Rotondo để gặp Cha Piô. Bs. Festa ở trong nhà ḍng một thời
gian lâu đủ để có nhận định về
đời sống và cá tính của Cha Piô trước khi
ông khám nghiệm. Ông quan sát vị linh mục trẻ tuổi
thi hành bổn phận hàng ngày một cách khiêm tốn và kín
đáo. Mọi sự quan sát dường như đều
làm cha khó chịu. Cha Piô vâng chịu những cuộc
khám nghiệm kéo dài và mệt mỏi mà không than trách. Kết
luận của Bs. Festa xác nhận những ǵ mà đồng
nghiệp của ông đă thấy. Ông quan tâm đến sự
điều hoà của hơi thở và máu huyết lưu
thông của Cha Piô, cũng như phổi, áp huyết và nhịp
tim đập của ngài. Ông cũng đồng ư về sự
điều ḥa của bộ phận tiêu hóa, các cơ quan
trong bụng, và sự quân b́nh tuyệt hảo của các
chức năng hệ thần kinh và tâm trí của Cha Piô.
Ông xác nhận điều nhận xét của bạn đồng
nghiệp về khoảng da chung quanh các vết
thương. Nhưng, cũng như Bs. Romanelli, ông không
đồng ư với Bs. Bignami về việc sự diễn
tả các vết thương. Ông nói với Cha Piô, "Tôi muốn
lấy một ít máu của cha để khảo sát dưới
kính hiển vi." Ông lấy một miếng bông vải
và thấm máu từ bàn tay Cha Piô rồi cất trong chiếc
cặp da. Khi ông rời tu viện, ông đi chung xe taxi
đến trạm xe lửa với một người
thợ may có tiếng và hai phụ nữ. Một bà nói, "Tôi ngửi thấy
mùi ǵ tuyệt diệu quá." Những người khác cũng
hít hà, và mặc dù gió lồng lộng theo vận tốc xe
chạy, họ cũng ngửi thấy như thế.
Người đàn ông nói, "Mùi thật thơm." Bs.
Festa ngồi im lặng, lắng nghe. Ông giữ miếng bông vải trong
ngăn kéo tủ của pḥng mạch ở Rôma. Miếng
bông vải thấm máu này đă tiết ra mùi thơm đến
nỗi các bệnh nhân đến khám bệnh thường
hỏi đó là mùi ǵ. Nó có mùi thơm pha trộn của hoa
hồng, hoa tím, và hoa huệ tây. Bs. Festa tuyên bố, "Tôi phải
thú nhận là miếng bông ấy làm tôi bối rối."
Ông biết chắc chắn rằng máu lấy từ thân
thể th́ thường có mùi ghê tởm. Ông kết luận
rằng mùi này trái ngược với bất cứ quy tắc
nào có tính cách tự nhiên hay khoa học. Ông nói, "Nó
đánh đổ bất cứ lư luận nào. Nhưng tôi
phải thú nhận là nó có thật." Các cha Capuchin háo hức lắng nghe
ông phúc tŕnh. Ông nói, "Vào ban đêm, Cha Piô mang vớ và
găng tay không có ngón, làm bằng vải bông hay len, tùy theo
thời tiết. Ban ngày, ngài mang găng tay nâu, đặt
ngay trên vết thương. Vào buổi sáng khi ngài tháo
găng ra, th́ có máu dính vào ở những chỗ vết
thương. Tôi đă khám nghiệm nhiều đôi vớ
và găng tay, và kết quả cho thấy các vết máu
đó là do máu động mạch gây nên." Các cha Capuchin
lắc đầu ngạc nhiên. Bs. Festa cho biết, "Có một lần
khi ngài tháo đôi vớ ra, tôi thấy miếng vẩy mầu
nâu đỏ rơi ra, và tôi thấy một vết sẹo
thật rơ ràng và có màu trái ngược với làn da hồng
hào ở chung quanh. Vết thương thực sự th́ nằm
ở giữa miếng vẩy có h́nh bông hồng. Vết
thương to bằng hạt đậu, với
đường viền mầu nâu đỏ không đều
đặn. Dường như nó tạo bởi một vật
ǵ nhọn đâm vào chân. Vết sẹo trên mu bàn chân cho thấy
có một vết thương nằm cân xứng một
cách tuyệt hảo với vết thương ở ḷng
bàn chân." Một trong các linh mục Capuchin, vị
bề trên tỉnh ḍng, Cha Pietro da Ischiatella, có mặt trong
pḥng Cha Piô khi khám nghiệm, cho biết, "Tôi chứng kiến
Cha Piô đặt tay của ngài trên bàn, được phủ
bằng giấy báo. Khi ngài tháo găng tay ra, miếng vẩy
che vết thương rơi ra. Tôi thấy có cái lỗ rơ
ràng xuyên qua bàn tay. Và tôi có thể đọc được
chữ của tờ báo qua vết thương ở tay
ngài. Vết thương thực sự có cái lỗ!" |
|